
Mẹ nó luôn nói với nó rằng:
“Con phải tìm cho mình người thầy để giúp con trưởng thành. Mẹ chỉ là phụ nữ, mẹ có thể nuôi con, bảo vệ con, dạy con những lẽ phải mà mẹ tự mình hiểu được trong cuộc sống. Nhưng mẹ không thể sống thay con được.”
NÓ, chính NÓ đã tồn tại một THỜI GIAN dài, nó luôn tìm kiếm cho mình một người thầy, người đại diện để dạy NÓ cho mọi thứ.
Mất ngủ triền miên, NÓ vô định, NÓ tìm kiếm, NÓ làm mọi thứ để tìm cho NÓ người nó cần tìm. NÓ bất lực trước cuộc sống này, NÓ KHÓC.
Màn đêm đang thoát dần đi, từ rặng chân trời, có thứ gì đó đang le lói ngẩng đầu lên, NÓ bỗng thấy mọi thứ bằng cách nào đó thật rõ ràng. Vô tình, NÓ gặp được NGƯỜI, NGƯỜI hỏi nó một câu: “Vì sao con khóc?”. NÓ không biết.
NGƯỜI nhìn NÓ với ánh mắt tràn đầy sự yêu thương, NGƯỜI hỏi NÓ: “Con đang tìm ai vậy?”. NÓ khóc. NÓ vô định vì NÓ nghĩ NÓ không là gì cả. Kì lạ thay, NGƯỜI hỏi nó, nó không trả lời NGƯỜI, NÓ lại hỏi NÓ.
NÓ quay lại, NÓ thấy không có ai ở đây, ai hỏi NÓ vậy. NÓ không hiểu. Từ phương xa, bỗng có một âm thanh quen thuộc, là mẹ NÓ, là cha NÓ, là chú NÓ, là ông NÓ, là những người mà NÓ gặp mặt.
NÓ không nhìn thấy NGƯỜI, vì NGƯỜI đã vượt qua NÓ, nhưng NÓ nhìn thấy con đường của NGƯỜI.
– NÓ nhìn thấy mẹ NÓ tóc bạc đi từng ngày,
– NÓ nhìn thấy NÓ lớn dần lên bằng tính yêu thương,
– NÓ nhìn thấy ông, bà NÓ già đi.
– NÓ nhìn thấy NÓ đang tụt lùi ví NÓ đứng yên
– NÓ nhìn thấy cha NÓ mất đi làm NÓ đau đến mức nào
– NÓ nhìn thấy mối tình của NÓ trôi đi mà NÓ không làm gì cả
….
– NÓ cảm thấy nó đã lớn đến như thế nào
– NÓ cảm thấy được sự yêu thương từ cha mẹ, anh em, họ hàng
– NÓ cẩm thấy được mối liên kết vô hình giữa NÓ và những người xung quanh NÓ
– NÓ cảm thấy nỗi đau khi không đến được với người mình yêu
…
Nhưng mà, dường như, NÓ đang SỐNG.
NÓ giật mình lại nhìn thấy NGƯỜI. NÓ yêu NGƯỜI, NÓ thương NGƯỜI, NÓ thấy NGƯỜI thật VÔ TÌNH. NGƯỜI, không là ai cả, NGƯỜI là… THỜI GIAN
—
THỜI GIAN, tại sao NGƯỜI lại vĩ đại như vậy, NGƯỜI vun đắp những vĩ nhân, rồi NGƯỜI cũng tàn nhẫn vùi dập những ai đang SỐNG.
NGƯỜI thật bất công, NGƯỜI khiến cho ai đó ĐAU KHỔ, rồi NGƯỜI cũng làm cho ai đó VUI SƯỚNG. NGƯỜI dạy NÓ, NGƯỜI làm cho NÓ ĐAU ĐỚN, NGƯỜI làm cho NÓ VUI VẺ. NGƯỜI cứ vô tình vậy đó, sao NGƯỜI lại làm như thế.
—
Bằng sự tức giận, đau đớn, NÓ nhìn NGƯỜI.
Vẫn luôn dịu dàng như vậy, NGƯỜI lại hỏi NÓ: “CON đang tìm AI vậy”. NÓ, giật mình.
NGƯỜI, đang dạy nó, NGƯỜI cho nó thấy mọi thứ.
NGƯỜI, là hiện thân của CHA, của MẸ, của BẠN BÈ, của ANH EM, của NGƯỜI YÊU, của VỢ nó, của CON, của KẺ THÙ… NGƯỜI là tất cả.
NÓ mơ hồ nhận thấy, NÓ đã tìm thấy người thầy của nó, NGƯỜI THẦY, cho NÓ thứ quý giá nhất mà NÓ không biết trân trọng… THỜI GIAN.
NÓ, cảm ơn NGƯỜI… Nhưng NÓ thấy NÓ nhiều tuổi rồi. NÓ hỏi NGƯỜI: “Con phải làm gì đây, con thấy mình thật vô dụng”
NGƯỜI hỏi lại NÓ: “Con đã nhìn thấy ta, chẳng lẽ con còn nghi ngờ gì nữa?”.
Một lần nữa, NÓ lại giật mình, NÓ hiểu rồi, vậy thì NÓ sẽ làm tất cả, để tri ân NGƯỜI trong hình bóng của những ai nó nhìn thấy.